Ngực Và Trứng Bởi Mieko Kawakami
Ngực Và Trứng tải về miễn phí cuốn sách
Trên trang này chúng tôi đã thu thập cho bạn tất cả các thông tin về Ngực Và Trứng sách, nhặt những cuốn sách, bài đánh giá, đánh giá và liên kết tương tự để tải về miễn phí, những độc giả đọc sách dễ chịu. Thông tin tác giảMieko KawakamiVào trang riêng của tác giảXem tất cả các sách của tác giảCâu chuyện liên quan đến chuyến đi thăm ngắn của một phụ nữ và cô con gái từ Osaka đến một căn hộ ở Tokyo của người em gái, mà có vai trò là người tường thuật trong câu chuyện; người chị gái 39 tuổi là Makiko, đến thăm Tokyo; và cô con gái đến tuổi dậy thì của Makiko là Midoriko. Makiko là một bà mẹ độc thân, là một nữ hầu bàn ở quán bar, và đang nghĩ cách để làm to bộ ngực của mình lên thông qua phẫu thuật; Midoriko là một đứa trẻ buồn rầu, suốt ngày im lặng. Cả 2 bọn họ đến thăm em gái của Makiko, người dẫn chuyện, ở Tokyo, và câu chuyện diễn ra trong thời gian 3 ngày trong chuyến đi thăm của họ. Chuyện kể được đặt rải rác với các trích đoạn nhật ký của Midoriko. Chủ đề của cuốn sách là những người phụ nữ họ cảm thấy về cơ thể của họ như thế nào. Chúng ta chưa bao giờ tìm hiểu được ngọn nguồn vì sao Makiko muốn ngực của mình to lên, vấn đề tranh cãi thực sự được đưa ra là liệu cô ấy làm việc đó cho chính bản thân mình hay cho những người đàn ông. Trong lúc đó, cô bé Midoriko lại lo sợ về điều đó, và bị ám ảnh về chu kỳ rụng trứng, kinh nguyệt của phụ nữ. Cô bé ghét phải sinh sản, ghét suy nghĩ về sinh sản. Và thương hại mẹ cô, và mong muốn giá mà mẹ đã không sinh ra mình. Đây là một vấn đề đang gây tranh cãi, và được đông đảo giới trẻ quan tâm.Cuốn sách đoạt Giải thưởng văn học uy tín nhất của Nhật Bản Akutagawa dành cho các tác giả trẻ năm 2008.Mời bạn đón đọc.Báo chí giới thiệu"Là đàn bà…"SGTT.VN - Cuốn tiểu thuyết tinh tế viết về thế giới đàn bà luôn thấp thoáng phía sau đó bóng dáng đàn ông.Makiko, 40 tuổi, phụ nữ sau ly hôn, trải qua các công việc như: làm văn phòng ở siêu thị, làm bán thời gian ở nhà máy, nhân viên đánh máy thu ngân, và cuối cùng là một tiếp viên nhà hàng. Một người dễ xấu hổ, ít nói, thiếu tự tin về hình thể, thường xuyên nghĩ đến chuyện phải nâng ngực để "bắt mắt" đàn ông hơn, nhất là trước khi chị đang chuẩn bị phải gặp lại người chồng sau nhiều năm ly hôn. Điều này ít nhiều tạo ra mâu thuẫn giữa chị và Midoriko - đứa con gái đang tuổi dậy thì.Midoriko, theo những dòng nhật ký, thì nó bực bội vì những chuyển biến sinh lý của tuổi dậy thì. Nó không muốn trở thành một người đàn bà với quá nhiều rắc rối từ kỳ kinh nguyệt đầu tiên tới chuyện ngực nhú lên bất thường, những kiến thức đọc được trong sách vở về cái gọi là thiên chức làm mẹ... Nó cô độc lắng nghe và phản ứng lại những thay đổi đang diễn ra trong chính bản thân mình. Nó không nghĩ rằng có những lúc đàn bà phải trang điểm, chưng diện, can thiệp, xử lý khuyết điểm hình thể đến độ đánh mất cả bản thân để chỉ nhằm thoả mãn hưng phấn tạo ra cho người khác giới. Thậm chí, sau những cuộc đụng độ quan niệm với người mẹ, nó tâm niệm rằng sẽ chẳng bao giờ sinh con (hay làm một người đàn bà đúng nghĩa) khi trở thành người lớn. Nó viết trong nhật ký: "Nghĩ lại thấy thật đáng sợ khi trong cơ thể mình đã hình thành cái gốc gác của việc sinh nở từ trước khi được sinh ra. Từ trước khi được sinh ra ta đã có chức năng sinh sản rồi. Khi mình nghĩ nếu việc này không ở trong sách vở nữa mà giờ lại thực sự xảy ra ở trong bụng mình tức là ở trong cái trước khi được sinh ra lại có cái đã hình thành từ trước khi sinh ra, mình chỉ muốn cào cấu cái gì đó, muốn đấm đá mà thôi".Những dòng nhật ký ngây thơ của Midoriko là những suy nghĩ vụn vặt và vụng về từ "nguyên lý thụ thai" đến những tò mò về tính dục được đưa vào xen kẽ câu chuyện hành trình từ Osaka lên Tokyo nương náu ở gia đình người thân để mẹ nó dò hỏi các thẩm mỹ viện, thay đổi hình dáng "màn hình phẳng" của mình.Một câu chuyện hoàn toàn không có gì gay cấn trên bề mặt. Sự gay cấn, xung đột vận động từ từ bên trong cái im lặng và khoảng cách lớn dần giữa hai mẹ con. Sự không khoan nhượng giữa hai đối cực quan niệm cứ gia tăng dần. Nhân vật tôi, người dì đã cho hai mẹ con trú ngụ trong nhà, đứng ở góc độ khách quan nhất, trong vai chủ thể trần thuật nhưng lại giữ một khoảng cách rất xa văn bản, để cho câu chuyện cứ thế diễn tiến cơ hồ không gút thắt.Gì đến sẽ phải đến. Việc người đàn bà 40 tuổi sau khi gặp người chồng cũ trở về quyết định không đi nâng ngực nữa đã để lại một khoảng trống cho người đọc. Một khoảng trống nữa để người đọc tham gia xử lý cùng tác giả cái văn bản đã dọn sẵn nhưng không dễ thấu đạt tới cùng này, đó là phần "vĩ thanh" cuốn sách có tên Tình yêu hấp hối như lách ra khỏi bối cảnh câu chuyện mâu thuẫn giữa hai mẹ con Midoriko và Makiko. Đó là chuyện xảy ra trong các quầy mỹ phẩm, thời trang của những cô gái trẻ trên phố Shinjuku và chuyện dưới ga tàu điện ngầm Tokyo, những cô gái tấp nập say sưa kiếm tìm các mẫu son phấn, thời trang mới để chưng diện. Ở đó, có một cô gái trẻ nuôi ý nghĩ về chuyện làm sao để quyến rũ người đàn ông xa lạ trong đêm đầu tiên cô được làm đàn bà.Một chủ đề tưởng chừng rất cổ điển nhưng được xây dựng trong một văn cảnh mới, suy tư mới làm cho trang viết của Mieko đạt đến một sự trực diện mà trong sáng, kín đáo đến lạ. Viết về những sự tế nhị nhưng không gợi cảm giác nhầy nhụa phức tạp, mà tinh tế và hết sức cẩn trọng. Trong ngôn từ phóng túng, vốn đặc trưng của một sản phẩm văn học mạng, có sự chín chắn của một tác giả trẻ không coi văn chương là thứ tung hê phô trương hay lên gân hình thức, mà để khám phá chiều sâu tâm hồn và giúp con người soi tìm bản ngã.Có lẽ trên nền tảng giá trị đó, mà từ một blogger, Mieko Kawakami, với Ngực và trứng, đã nhận giải Akutagawa dành cho tác giả trẻ năm 2008 và trở thành một hiện tượng xuất bản. Sách của cô được xếp trang trọng bên cạnh các tác phẩm của Haruki Murakami.Tiểu thuyết này, xa hơn câu chuyện tính dục hay những trải nghiệm thầm kín trong thế giới đàn bà, là cuộc kiếm tìm bản ngã con người.(Ngực và trứng, Mieko Kawakami, Song Tâm Quyên dịch, Khánh Duy chú giải, Phương Đông & NXB Phụ Nữ, 2011, 134 trang, 30.000 đồng)NGUYỄN VĨNH NGUYÊN (CHỌN)Xem thêm nhiều hơnThu gọn Cổng thông tin - Thư viện Sách hướng dẫn hy vọng bạn thích nội dung được biên tập viên của chúng tôi thu thập trên Ngực Và Trứng và bạn nhìn lại chúng tôi, cũng như tư vấn cho bạn bè của bạn. Và theo truyền thống - chỉ có những cuốn sách hay cho bạn, những độc giả thân mến của chúng ta.
Ngực Và Trứng chi tiết
- Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
- Ngày xuất bản:
- Che: Bìa mềm
- Ngôn ngữ:
- ISBN-10: 893604786109
- ISBN-13:
- Kích thước: 13.5 x 21 cm
- Cân nặng: 220.00 gam
- Trang: 136
- Loạt:
- Cấp:
- Tuổi tác:
Ngực Và Trứng từ các nguồn khác:
Tên sách |
Kích thước |
Liên kết |
---|---|---|
Ngực Và Trứng tải về từ EasyFiles |
4.9 mb. | tải về |
Ngực Và Trứng tải xuống miễn phí từ OpenShare |
4.3 mb. | tải về |
Ngực Và Trứng tải xuống miễn phí từ WeUpload |
3.4 mb. | tải về |
Ngực Và Trứng tải xuống miễn phí từ LiquidFile |
3.6 mb. | tải về |
Ngực Và Trứng từ các nguồn khác
Tên sách |
Kích thước |
Liên kết |
---|---|---|
Ngực Và Trứng tải về trong djvu |
5.4 mb. | tải về DjVu |
Ngực Và Trứng tải xuống miễn phí trong pdf |
4.2 mb. | tải về Pdf |
Ngực Và Trứng tải xuống miễn phí trong odf |
5.5 mb. | tải về Odf |
Ngực Và Trứng tải xuống miễn phí trong epub |
4.4 mb. | tải về EPub |
Ngực Và Trứng Sách lại
-
_adu_hirila
Radu-constantin Chirila _adu_hirila — Breakfast with Dolores There were half a dozen benches on the rise overlooking the pond near where some of the Wrecking Crew were still sleeping after a party last night. The police hadn't done their rounds yet. On one seat was an elegantly-dressed man somewhere in his mid to late 40's. He was reading the morning paper intently. I didn't sit there. Two seats away was an attractive girl, early to mid-20's, I'd say. She, too, was dressed well. I sat a few spaces away from her on the same bench. After a couple of minutes, she reached into her handbag and pulled out a cigarette. Before she put it to her lips, she asked me if I had a light. I knew straight away she was a whore, a high class one, definitely, maybe an escort who had just finished a night's work in one of the nearby hotels or apartment buildings. I'd heard there was some big society ball last night. I lit her cigarette, and returned my lighter to my coat pocket. "What's your name?" I asked. "It's actually Dolores," she responded, "but most people call me Lolita." "If they've read the book," I volunteered. She laughed, "Hardly anyone knows my real name any more." "My name's Bill." "Hi, Bill," she said, still friendly. "Have you eaten breakfast yet?" "No." "Would you like to join me? I'd like to talk to you." "I'm sorry, Bill, it will cost you, you know." "That's OK. I've budgeted for it." "Budgeted?" She didn't get my drift. "I'm a writer. I'm working on a book." "I thought you might be that guy. Marisa told me about you." "Ah, Marisa. She's sweet. I like her." "She likes you, too." "Is your pimp around?" I didn't even know whether she had a pimp, but I thought I would ask anyway. She nodded. "He's over there," nodding at the other bench. Just then, he looked over at us. "Humbert," she said, "Bill here would like to give you $200. We're going to have breakfast." I opened my wallet and gave Humbert everything I had but $20. "We might have to make that coffee. It's a while since I've done this." Dolores grinned at Humbert, "Can you spot me a hundred? It's my shout. Bill's famous now!" http://www.salon.com/2000/08/28/vollm... Absolutely Sweet Marisa This was my third Vollmann, and the best so far, even though it was only his second book (published in 1989). If there's one thing about Vollmann, it's that he knows how to write. Or, to paraphrase, he writes what he wants to write and he writes it well. I suspect that much criticism of his style is motivated by sensitivities about his subject matter, in the same way that many readers object to "Lolita" on the basis of their moral objection to Humbert Humbert. Vollmann's characters (although almost all of them were real life people at the time, only with their names changed) live on the fringe of "normal" society, where conventional rules don't apply. In "Absolutely Sweet Marie", Dylan sings, "To live outside the law you must be honest". However, you quickly realise that not even that rule applies here. The book abounds with theft, dishonesty, abuse, violence and murder (by the ingestion of blue Drano crystals), much of it sexually based. Why Write? Some readers might ask, why write about this? To them, I would respond only, why not? Others complain that he should write less or be better edited. To them, I would respond, why not write more? How much is enough? How much is too much? And why? I say this only to warn some readers that the book might not suit their taste. The rest of us will still need to suspend moral judgment, if we are to enjoy its literary and other merits. For me, neither style nor subject matter is a concern. I'm more interested in what the book reveals about Vollmann's authorial stance and worldview. What is a Life Worth? To start with, what Vollmann seems to value most is the diversity of human life on earth, in terms of both individuals' nature and their life style. His characters are "Skinheads, X-ray patients, whores, lovers, fetishists and other lost souls." In his eyes, but not his words, they are "all God's chillun". They all have a worth, simply by virtue of their existence. Their value doesn't depend on whether they pass some arbitrary or subjective test. He argues that "perhaps a kind word would not be out of order." By and large, his characters live in abject poverty. Their only hope is to survive until the next day, in which quest not all of them succeed. Very little separates life and death, literally or materially. To quote Dylan again: "If you ain't got nothing, you got nothing to lose." When they die, they leave little behind but an autopsy report. Life Mosaics Still, no matter what conditions people live in, they construct their own material and social world around them as best they can. It's not for us to judge them. Vollmann writes about these people, because he seeks the truth. Late in the book, he interposes: "I myself wish that I could go through every trash can in the world, for the life mosaics which can be puzzled together from them are TRUE, even if irrelevant to my life; what could be truer? How many people deceive their trash cans?" He doesn't go as far as to say that these characters are trash, but he does continue, "They live in my trash; they are my Zombies, my Wrecking Crew." I'm not sure whether we're supposed to infer any sense of ownership from these words. However, it does raise the issue of Vollmann's relationship with his characters and/or the people upon whom they were based. His Master's Voice Vollmann tells stories, their stories. There would be no stories to tell without them. At times, particularly with the whores, he even tells us what the opportunity to learn about them cost him financially. Over the course of the book, Vollmann refers to himself variously as a "Recording Angel" and the "Holy Ghost". The narrator is tantamount to divine (even if he might be just a little tongue-in-cheek). He observes and describes, but does not judge (his) creation. He is tolerant and forgiving. However, to the extent that the omniscient narrator is a God, he is a non-interventionist God. He does not intervene to improve anybody's circumstances. He simply houses them under the curve of a giant rainbow and leaves them to their own devices. Conversely, these people reflect the colours of the rainbow. The cover of the book I read hints that some seven-clawed beast (whether God or Beelzebub or something else) has gouged the earth, and from the incisions or wounds has grown the rainbow-coloured beauty of humanity. That said, just about every character suffers, far more than an average white middle class person might in a contemporary western economy. Tenderloin Rainbow 2010-style Just Because Just as Vollmann doesn't set out to judge, he doesn't set out to explain or to blame. He doesn't purport to be interested in causation, why people and their circumstances are as they are. He describes the present, not the past or the future. He doesn't seem to be motivated by middle class guilt or embarrassment. Vollmann paints a picture of the world as it is. He observes and reports like a journalist, at least one who doesn't frequent the opinion pages. There is no endeavour to complain about or remedy or minimise immorality or evil or oppression or abuse or violence. What is, is right, for the very reason that it is. It is implied that there is no moral or political purpose in trying to change things, people, life, reality. Unlike Jonathan Franzen, there is no moralistic desire to "correct" the world as he sees it, perhaps because that would derive him of subject matter as an author? The world is as it is, so Vollmann can/will continue to write about it. As a result, there doesn't seem to be any sense of, or sense in, collective political action. Moral Calculus My concern is that, if your greatest aspiration is survival, you rely on and facilitate the continuation of the current order, with all the violence that implies. Whatever forces of structuralism and determinism might be at play will continue to work their way, generation after generation. The Skinz live out the conservative belief that "Politics is the exercise of power. Power is the ability to inflct pain." Vollmann says of two I.R.A. activists, Seamus and Oliver, "...they both have red hands and they both acted for what one might as well call structural reasons." In words that paraphrase Lenin, Vollmann sloganises that "Left-Wing Utopianism [is] an Infantile Disorder." For somebody who is as interested in the condition of these people and who writes so authoritatively about it, it confounds me why Vollmann maintains a position of neutrality, why he refrains from developing a moral calculus as he would later attempt in relation to violence per se (in "Rising Up and Rising Down"). In the Preface, he mentions that "my attempts to do good [have] been disasters thus far." Hence, he resolves to be a mere Recording Angel instead. As a blonde in "The Visible Spectrum" laughingly exclaims, "Oh, shit! How passive!" I don't expect Vollmann to feel middle class guilt. However, I would like to get a better understanding of the reasons for his silence. Is he prepared to sit back and let Ayn Randian Social Darwinism work its way through society ad infinitum? After all, he does so much more than other authors to make sure that what happens on the street is made known through fiction. Why does he stop at mere reportage? Inside the Nihilist Cocoon Vollmann writes for, or is read by, primarily an audience of (mainly male) white college graduates who are well versed in literary theory and continental philosophy. He ventures onto the street on our behalf, so we can remain seated in front of and behind our computer screens. He perpetuates our belief that we are street-wise and hip. However, equally, he allows us to sit back and belittle the liberal left who, for good or bad reasons, think of these issues as problems and try to do something constructive about them. Vollmann's fiction runs perilously close to being easily-digested fodder for solipsism that ironically denies the reality outside the digital cocoon of the 21st century middle class. Inside the cocoon, solipsism becomes nihilism, and nihilism becomes nothingness. Stations of Whose Cross? Fellow novelist Madison Smartt Bell argues that, "If [Vollmann] is the god of his own texts, he offers himself up for crucifixion every time.” I'm not sure whether that's the case, or if it is, whether it is deliberate. Vollmann portrays himself as an Angel or the Holy Ghost, not Jesus Christ (who after all was the one who was crucified). Besides, the wounds that he shows us are those of his characters, not his own. His rationale, the motto for this collection: "The prettiest thing is the darkest darkness." It's possible that Vollmann has more adequately addressed his neutral stance in later works and interviews. If so, I haven't seen what he has to say. However, on the strength of this book alone, he leaves himself open to charges of literary voyeurism. The result of his effort is often more profane than divine. If Vollmann just wants to observe and report, there is a risk his work might never transcend journalism and, like yesterday's news, it might end up being ephemeral. If he addresses these concerns, I hope that future readers might regard his body of work as truly visionary. He has all the chops. I just don't know (yet, on the basis of my limited reading) whether he has the will. Peter De Smidt - "Recording Angel" http://www.peterdesmidt.com/index.htm http://en.m.wikipedia.org/wiki/Record... VERSE: Ode to Drano Course heavy crystals. Being and Dranothingness. Blue sky, blue heaven. SOUNDTRACK: "George Harrison & Friends - "Absolutely Sweet Marie" http://m.youtube.com/watch?v=I_-SewBG8dw I would have included Dylan's version as well, but his record company has limited what is available on YouTube. Nick Cave - "Into My Arms" http://m.youtube.com/watch?v=FG0-cncMpt8 REPRISE: The Mystery of Sixes I was sitting in a corner writing down notes on my last client, when I sensed a shadow move over me. I looked up at a guy, lean, muscular, taller than me, clothed in jeans, t-shirt and tats. "Are you the lawyer?" he shot at me. "Well, sort of." "Can you get me out of jail?" "It depends. What's the charge?" "Drink driving." "I can get you out today...but I can't guarantee you won't get back in." He laughed. "You mightn't be able to, but I can!" That was how I met Bez. I got him out on remand, and I was his new best friend. I didn't think I'd ever see him again. He was working on the gas fields. A month later I was glad to feel his shadow over me again. I'd bumped into a punk at the bar at a gig, and straight away he had me on my back on the floor. He was about to kick me in the head with his Docs. "Hey suit, is that you?" Bez pulled his mate, Banger, away and dragged me off the ground. "This is my attorney," he announced to all and sundry. As far as he was concerned, I had worked some kind of miracle to get him out of prison. We kept running into each other at gigs. I was actually on the door for the Iggy Pop concert and they were all there. When I got time off to watch the band, I found myself up the front, where Bez had broken a glass on a table and then dived, shirtless, onto the broken glass. There was blood everywhere. Even Iggy stopped to watch. Bez and Banger decided that they were going to start up a punk band. Bez was singer and Banger, needless to say, was the drummer. I saw them half a dozen times over three or four months. They were actually pretty good. A triumph of energy over skill. The Mystery of Sixes. One night after a gig, Banger came up to me and said that the police had been hassling him outside the club. Would I come out and help him? I stupidly agreed. As we walked through the door, he told me that one of them had stolen his pen. I shrugged my head in disbelief. "I don't give a shit about your pen." We went down the steps. I was going to introduce myself respectfully to the two cops, neither of whom looked familiar, sort something out, and go our separate ways. As we approached the road where they were standing, I asked Banger, "Which one was it?" He pointed ostentatiously at one of them, "That one, the fat cunt with the mo." It was a bit too loud for my comfort. That was the end of my suave act. They soon had me held down on the bonnet of their car, until I told them I was a lawyer. They let go of me, took my details, asked me where my car was (it was in the car park across the road, though I was going to leave it there overnight, because my girlfriend, Drea, and I had had a few drinks too many). Eventually they told both of us to fuck off. Banger asked about his pen. "Didn't you hear what I just said?" It was the fat cunt. The following morning, Drea and I caught a bus into the city to pick up my car. I'd had a few more drinks with Bez and Banger after the police incident, and I was still a bit nervous about whether I might be over the limit. About 100 meters down the road, we passed a stationary police car and stopped at the lights. Suddenly, the car pulled out from the curb, and its siren started. I was hoping they weren't after me, but they pulled up next to us, and waved me over. I got out of the car, suspecting they were going to breath test me or else it had something to do with the night before. "What have I done?" "It's not you, mate. It's your girlfriend. She poked her tongue at us when you drove past." I laughed, and they took me through the whole note taking routine again. They were both fat cunts, only different. The Mystery of Sixes put out a single and it got a lot of airplay for a couple of months on Triple Z. Then the word got around that they had stolen their equipment from another band. The station called a staff meeting to impose a ban on playing their music and letting them play at Triple Z gigs. I stuck up for them, Bez would have been proud. I said that until the police took some action, there was no proof, that it was up to the court to punish them, not us, and that it would be censorship if we banned them. The vote for the ban was carried 16-1. Within a year, three of the band were in jail, and the Mystery of Sixes were no more. Their first single sells for over $400 now.
-
markfrost8cab6
Mark Frost markfrost8cab6 — I found this incredibly creepy. A grown man traveling back in time to shape a young girl to become his wife. The rest of the story is completely lost in that.
Sách tương tự với Ngực Và Trứng
Sách mới nhất
-
Tải về
Bộ Sách Chân Dung Những Người Thay Đổi Thế Giới - Dr. Seuss Là Ai? (Tái Bản 2019)
Bộ Sách Chân Dung Những Người Thay Đổi Thế Giới - Dr. Seuss Là Ai? (Tái Bản 2019)Tải về Ngực Và Trứng ebook ở định dạng bổ sung: