Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày Bởi Đoàn Giỏi
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải về miễn phí cuốn sách
Trên trang này chúng tôi đã thu thập cho bạn tất cả các thông tin về Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày sách, nhặt những cuốn sách, bài đánh giá, đánh giá và liên kết tương tự để tải về miễn phí, những độc giả đọc sách dễ chịu. Thông tin tác giảĐoàn GiỏiĐoàn GiỏiVào trang riêng của tác giảXem tất cả các sách của tác giảGiữa mênh mông trời nước Côn Đảo, đời sống các tù nhân bị lưu đày hiện ra như những thước phim hiện thực. Đó là chuỗi xung đột không hồi kết giữa những người tù và bọn cai ngục. Đó là sự tương phản khi các tù nhân chính trị là chiến sĩ Cộng sản phải ở cạnh đám tù thường phạm toàn bọn cướp của giết người. Trong cuộc tranh sống khắc nghiệt ở nơi được mệnh danh địa ngục trần gian, chân dung người thủy thủ kỳ cựu, người chiến sĩ cách mạng tiên phong Tôn Đức Thắng hiện lên sống động, như ánh dương chiếu đến từng góc tù ngục tối tăm.Với trí tuệ sâu sắc và hiểu biết vượt trội, bác Thắng không chỉ dẫn dắt những người tù Cộng sản trẻ tuổi, cảm hóa bọn tội phạm, mà còn khuất phục cả những tên cai ngục sừng sỏ hiểm ác. Điều kiện tù đày khốc liệt có thể lấy đi sinh mạng nhưng không cướp được những gì thuộc về tinh thần. Sống cạnh một nhân cách lớn như bác Tôn Đức Thắng, tinh thần các tù nhân còn được gạn đục khơi trong, bồi đắp, đạt đến vẻ đẹp mà con người luôn mong hướng tới.Mời bạn đón đọc. Cổng thông tin - Thư viện Sách hướng dẫn hy vọng bạn thích nội dung được biên tập viên của chúng tôi thu thập trên Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày và bạn nhìn lại chúng tôi, cũng như tư vấn cho bạn bè của bạn. Và theo truyền thống - chỉ có những cuốn sách hay cho bạn, những độc giả thân mến của chúng ta.
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày chi tiết
- Nhà xuất bản: NXB Kim Đồng
- Ngày xuất bản:
- Che: Bìa mềm
- Ngôn ngữ: Tiếng Việt
- ISBN-10: 9786042081276
- ISBN-13:
- Kích thước: 13.5 x 20.5 cm
- Cân nặng: 286.00 gam
- Trang: 272
- Loạt:
- Cấp:
- Tuổi tác:
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày từ các nguồn khác:
Tên sách |
Kích thước |
Liên kết |
---|---|---|
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải về từ EasyFiles |
4.8 mb. | tải về |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải xuống miễn phí từ OpenShare |
5.3 mb. | tải về |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải xuống miễn phí từ WeUpload |
3.5 mb. | tải về |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải xuống miễn phí từ LiquidFile |
4.5 mb. | tải về |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày từ các nguồn khác
Tên sách |
Kích thước |
Liên kết |
---|---|---|
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải về trong djvu |
5.3 mb. | tải về DjVu |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải xuống miễn phí trong pdf |
5.2 mb. | tải về Pdf |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải xuống miễn phí trong odf |
3.3 mb. | tải về Odf |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày tải xuống miễn phí trong epub |
3.2 mb. | tải về EPub |
Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày Sách lại
-
alinadvor
Alina Dvorzhanska alinadvor — « Ogni racconto durevole è come il seme in cui sta dormendo l’albero gigantesco. Quell’albero crescerà in noi, farà ombra nella nostra memoria. » Credo che questa frase, contenuta nello splendido saggio “Alcuni aspetti del racconto”, descriva alla perfezione il mio rapporto con Bestiario e col suo autore, Cortázar. Aprite le orecchie. Vi racconterò una storia. C’era una volta una liceale impacciata (e c’è ancora una donna impacciatissima) che qualche anno fa si fece coraggio, puntò i piedi e si disse: « quest’anno diventerò una persona coraggiosa! ». E non trovò nulla di meglio per dimostrare il suo nuovo coraggio che impegnarsi in prima persona in un progetto, metterci la faccia (letteralmente). Frequentavo la seconda liceo quando la mia scuola si candidò per partecipare a “Per un pugno di libri”. Fosse stato un altro anno, un anno qualsiasi della mia vita, avrei ritorto il collo come una tartaruga e, chiusa nella mia tana personale e fumosa, sarei rimasta a guardare i miei compagni gareggiare alla tv. Ma quell’anno ero una persona coraggiosa. Quell’anno ci finii io dentro la tv. E finii, precipitai dentro Cortázar, ci inciampai un po’ per caso, un po’ per destino. Il mio primo approccio con Bestiario – la lettura assegnata – fu caotico, spaventoso. Ricordo come ci guardavamo spauriti, liceali attorno a un tavolo, attoniti, sbalorditi che si potessero vomitare coniglietti, che si allevassero mancuspie, che tigri invisibili passeggiassero per vecchie case. Eravamo ancora bambini, ma non riuscivamo a pensare da bambini. Non accettavamo il principio di finzione. Per questo, anziché ricordare la bellezza di Bestiario, ne ricordo più che altro il mistero, l’impenetrabilità, la paura. Che cosa è cambiato da allora? Che cosa vedo ora che non vidi allora? Tutto. E niente. Perché tutto c’era già in potenza, Bestiario aveva già piantato i suoi artigli e lavorava e cresceva e germogliava in silenzio dentro di me. Per tanti anni Bestiario mi ha messo radici nella coscienza e me ne accorgo soltanto ora. Me ne accorgo rileggendo i suoi racconti, sfogliando le pagine, sentendo sulla lingua la suggestione delle parole. Me ne accorgo quando ritrovo un mio pensiero, un pensiero finito qui chissà come – e capisco che il pensiero non era mio, capisco che il pensiero era di Cortázar, solo non sapevo di averlo attinto. Me ne accorgo quando le sillabe si frangono in una musicalità così perfetta e cesellata che non si può desiderare di scrivere diversamente da così. Me ne accorgo perché sento una nostalgia, una nostalgia fortissima di cose che non sapevo di aver perduto e ora ritrovo preziosissime. La bambina che è in me non ha più paura della finzione, non ha più paura del mistero. Perché capisce che questa paura era solo un sentire troppo intenso di bellezza. I racconti di Cortázar sono qualcosa che non si dimentica. Sotto forma di paura, sotto forma di sbalordimento, sotto forma di fascinazione: sempre lasciano un segno indelebile nella memoria. Straordinari nella loro concentrazione di senso e di perfezione stilistica, abbacinano il lettore, lo punzecchiano, non si può rimanere indifferenti. Si può non capire, ci si può arrabbiare, si può persino desiderare di darli alle fiamme: ma non si dimenticano. A ottant’anni ricorderete ancora quanto vi abbiano turbato. Quelli che hanno più turbato me – quelli che porterò sempre nel bagaglio, anche quando non saprò di portarli – sono quattro: “Lettera a una signorina a Parigi”, “Lontana”, “Omnibus”, “Circe”. “Lettera a una signorina a Parigi” perché vomitare coniglietti – e vomitarli con la stessa tenerezza descritta da Cortázar, vomitare quei piccoli miracoli – è davvero un’abitudine troppo affascinante per passare inosservata. Senza considerare la perfezione con cui l’elemento fantastico – assolutamente non spiegato, assolutamente ‘reale’ – si innesta su uno sfondo di un realismo assoluto, vivido, quasi maniacale, dove il dettaglio è così insistito da parer esso stesso fuori luogo, e non il fatto di vomitare coniglietti. “Lontana” perché quella liceale impacciata lo imparò a memoria e sapeva recitarlo e, quando lo rilegge ora, a distanza di anni, capisce che parlava di lei. Parlava della vita misteriosa e parallela che si svolge in ciascuno di noi e che costantemente lotta per assorbirci. “Omnibus” perché ci vedo dentro una storia d’amore. Una straordinaria e inquietante storia d’amore – l’amore tra due persone che si uniscono perché entrambe mancanti di qualcosa, l’amore tra due persone coalizzate insieme contro il mondo. “Omnibus” perché insegna che l’amore è avere insieme una mancanza, ma quando quella mancanza finisce, quando ci si sente reintegrati, allora si può non aver più bisogno dell’altro ed è inevitabile andare per la propria strada. “Circe” perché è un piccolo miracolo in prosa, una perla di straordinaria e rara perfezione. E in questo risiede il fascino che esercita sul lettore, Cortázar tanto irresistibile e tanto pericoloso quanto la Circe omerica. A chi voglia scrivere racconti e a chi sia interessato a capire come si scrivono raccomando la lettura dei saggi contenuti nell’edizione Einaudi, “Alcuni aspetti del racconto” e “Del racconto breve e dintorni”. In essi Cortázar descrive la genesi del racconto come un processo misterioso e quasi indipendente dalla volontà dello scrittore stesso. Scrivere – e specialmente scrivere racconti fantastici – è secondo lui lo stesso che un esorcismo: “rifiutare creature invadenti”, lo chiama. Un bravo scrittore di racconti deve essere “posseduto” dal suo racconto, “come chi si toglie di dosso un predatore”. Questo conferirà al racconto due delle caratteristiche essenziali della sua grandezza, l’intensità e la tensione. Ogni tema può trasformarsi in un buon racconto, non ci sono buoni temi e cattivi temi. È lo scrittore che, credendo in esso e trattandolo al meglio delle sue possibilità, rende un buono o un cattivo tema un racconto straordinario o mediocre. Quando un racconto arriva, questo ci dice Cortázar, lo si sente come qualcosa che ci cade addosso. Un racconto è un’intuizione poetica. Non si può respingere. Non si può ritardare. Va scritto, ora, subito. Rifiuta qualsiasi distrazione collaterale. Un buon racconto non si progetta, si scrive da sé perché si impone alla coscienza dello scrittore come un tutt’uno misterioso, non ancora strutturato ma compatto. Non si scrivono racconti con la testa, questo ci dice Cortázar. Si scrivono con la pancia. Si scrive come per liberarsi del mal di stomaco. Ed è per questo che Cortázar non si dimentica: perché per liberarsi del mal di stomaco ce lo deve trasmettere. Di Cortázar ci si ammala. E non c’è volontà di capire che tenga, non c’è medicina se non soccombere sotto il peso della fascinazione.
Sách tương tự với Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày
-
Sách mới nhất
-
Tải về
Bộ Sách Chân Dung Những Người Thay Đổi Thế Giới - Dr. Seuss Là Ai? (Tái Bản 2019)
Bộ Sách Chân Dung Những Người Thay Đổi Thế Giới - Dr. Seuss Là Ai? (Tái Bản 2019)Tải về Người Thủy Thủ Già Trên Hòn Đảo Lưu Đày ebook ở định dạng bổ sung: